Cuối tuần trước, Murray đánh bại John Isner trong một trận chung kết nghẹt thở tại Paris. Tay vợt 29 tuổi vượt qua "cây sào" người Mỹ với tỷ số 6-3, 6-7, 6-4 để lần đầu tiên vô địch giải đấu này. Thật ra trước đó khi Raonic bỏ cuộc ở bán kết, Murray "biết thừa" là anh sẽ lên ngôi số một, bất chấp kết quả trận đấu cuối cùng với Isner. Murray có thể thua nhưng anh đã không chọn cách đó, bởi chào đón ngôi số một bằng một chức vô địch Masters 1,000 mới là điều khiến anh hãnh diện nhất.
Thắng lợi của Murray được xem là thắng lợi của lịch sử, và quần vợt từ đây mở ra một chương mới. Chẳng nói đâu xa, sau khi Djokovic đoạt nốt danh hiệu còn thiếu ở Roland Garros, phải có đến hơn nửa giới quan sát khẳng định rồi đây Nole sẽ "thâu tóm" hết tất thảy mọi danh hiệu lớn còn lại trong mùa này, kể từ khi Rod Laver làm được vào năm 1969. Tuy nhiên điều đó đã không xảy ra khi mà Djokovic sa sút, cộng thêm việc Murray chơi quá hay trong nửa cuối năm nay.
Nhiều năm qua, Murray chỉ là cái bóng nhạt nhòa để tô điểm thêm cho sự vĩ đại của Djokovic. Tay vợt Scotland đã không biết bao lần tủi hổ, chấp nhận phận về nhì ở các Grand Slam. Người ta không nhớ bao nhiêu lần Murray đã khóc, vì cứ hễ gần chạm đến đỉnh vinh quang thì anh bị Nole chặn đứng, tất cả như một định mệnh.
Murray không bao giờ bỏ cuộc. Murray mới chỉ thắng Djokovic 10 trong tổng số 34 lần gặp nhau, và tất nhiên sau mỗi trận thua trước đồng nghiệp người Serbia, Murray luôn tìm cách để rút ngắn khoảng cách. Trong năm nay Murray thua Djokovic ở hai trận chung kết Grand Slam tại Australian Open và Roland Garros. Song, Murray có những mục tiêu của riêng anh và hiếm khi đặt nặng chuyện phải vượt qua Djokovic để chiếm lĩnh ngôi số một.
Giới mộ điệu bảo nhau rằng Murray lên ngôi số một có một phần không nhỏ là nhờ may mắn, bởi Federer và Nadal đều đã qua thời đỉnh cao và đang bị chấn thương hành hạ, thế lực lớn nhất mà Murray phải vượt qua chỉ còn một mình Djokovic. Đúng! Nhưng chưa đủ và như thế là bất công với Murray. Hãy nhìn lại hành trình của Murray để thấy ngôi vị anh đang nắm giữ là hoàn toàn xứng đáng: vô địch Queens Club, rồi vô địch Wimbledon, rồi bảo vệ thành công tấm HCV ở Olympic Games.
Cú ăn 3 này là nguồn thuốc tinh thần hữu hiệu đưa Murray thăng hoa và thi đấu tuyệt vời hơn nữa ngoại trừ duy nhất một trận thua ở tứ kết US Open trước Kei Nishikori. Ngay sau đó, tay vợt 29 tuổi đã vô địch thêm 3 giải đấu trong đó bao gồm Shanghai Masters. Những tháng thi đấu cuối cùng cho tới Paris Masters, anh đã đánh bại những người khó chơi nhất như Jo-Wilfried Tsonga, Roberto Bautista Agut, Grigor Dimitrov, Juan Martin Del Potro và Milos Raonic.
Murray may, nhưng anh còn hay nữa.
Video Murray hạ Isner ở chung kết Paris Masters: